Chuyện David Moyes "chém gió" với Guardiola
Giữa đêm 29/4, Guardiola đang đi xe về khách sạn nghỉ ngơi, người mệt phờ vì trận thua đau đớn trước Real thì ông nhận được nhiều cuộc gọi. Hãy thử lắng nghe một cuộc gọi đầy bất ngờ cho Pep từ số máy lạ.
“Nghe hay không nghe đây ta? Dễ lại là 1 fan quá khích lắm chứ?”, cuối cùng thì Guardiola quyết định nghe.
- Alo!
- Pep đó hả, khỏe không em?
- Khỏe, ai ở bên đó vậy?
- Moyes đây, nhận ra không? Bữa trước có gặp nhau ở nhà hàng đó, có cả tay Alex mặt đỏ đi cùng đó, nhận ra chưa.
- À em nhận ra rồi. Sao đại ca gọi giờ này, em đang mệt.
- Ủa mới 6 giờ mà, ôi xin lỗi, tại anh đang ở Mỹ, bên này vẫn đang là chiều.
David Moyes đang tận hưởng kỳ nghỉ sau khi bị sa thải ở MU
- Ôi, ghen tị quá, anh được đi Mỹ nghỉ, còn em đang mệt rũ đây. Anh đang ở biển hả, em nghe có tiếng sóng.
- Ừ, anh đang ở Miami, bãi biển tuyệt vời, đồ ăn ngon lành, mà sướng nhất ở đây không có mấy gã paparazzi kè kè máy ảnh… Ơ kìa cái thằng kia, chụp gì đấy!
(Tiếng bước chân)...
- Xin lỗi chú nha, anh vừa tìm chỗ kín đáo hơn. Cứ tưởng sang đây là trốn được cánh săn ảnh cơ, ai dè họ theo sang luôn.
- Anh sướng thế. GATO quá đi. Mà em nghe nói anh mới được đền 7 triệu hả, thoải mái đi Mỹ ăn chơi.
- Ôi, chú làm anh mất cả hứng, vừa vui được tí. Mà chú có kém gì anh, lương 17 triệu một năm, tiền tiêu không thiếu, bia uống tẹt ga, xe Audi cấp miễn phí…
- Em chán rồi. Tiền nhiều có thời gian tiêu đâu. Mà lúc nào cũng bị săm soi, nhất là cái lão “Hoàng đế”, lão cứ nghĩ mình là vua thật. Em bị dằn mặt mấy lần rồi, vừa rồi lão lại gọi mà em chả thèm nghe. Còn Rummenigge nữa chứ, cứ thích thò tay vào mọi việc. May mà đã thoát được ông Hoeness.
- Anh thì có khác gì chú, phận làm thuê cả với nhau mà. Đời bạc quá. Suýt nữa anh thắng được Bayern của chú, vậy mà bọn họ chả xem anh ra cái gì. Mà trận đấy nếu anh thắng chú thì biết đâu đã được phong huyền thoại ấy chứ, đâu dễ để nhóm Ryan lật ghế dễ dàng. Mà thôi đừng rầu rĩ nữa, dù sao cũng có cái đĩa bạc rồi, tranh thủ nghỉ ít hôm sang đây chơi với anh đi. Ở đây vui hết sảy.
- Em chưa xong anh ơi, vẫn còn 3 trận nữa. Cũng oải lắm rồi đây. Mà còn gặp Dortmund nữa, tụi này đá dữ quá. Không lấy được cái Cúp chắc em tiêu mất. Mà em có làm gì sai đâu kia chứ, anh xem trận này đội em cầm bóng đến 68%, trận trước 72% lận. Ngay mùa trước thắng Barca 4 trái mà ông Heynckes cũng chỉ cầm được có ba mươi mấy phần trăm. Thế mà đã không được khen em thì thôi, lại còn bị chửi. Anh coi có tức không. Hức hức…
- Ai bảo chú dại chơi titi-kaka, ấy cái gì nhỉ, tiki-tata làm gì. Chú cứ ngồi yên một chỗ, để cầu thủ đá y như cũ có phải hơn không, kiểu gì chả vô chung kết. Chú dại dột vừa mệt thân. Nếu là anh, anh cứ ngồi một chỗ thôi. Ừ nhỉ, biết đâu anh cầm Bayern lại chả hay hơn chú.
- Ý anh cũng được đấy, mà em cầm MU chắc cũng hay hơn anh, ít ra không bị đuổi sớm. Mà chung quy cũng chỉ tại cái ông Alex, ổng bảo sẽ chọn em mà mãi chả chịu nghỉ, em sốt ruột phải sang đây. Ai dè mới nhận lời, chưa ký kết gì thì ông Alex lại tuyên bố nghỉ. Thế có tức không.
- Ừ, anh cũng cay cái tay Alex lắm, anh mang tiếng được ông chọn, ai dè tin lộ ra là ông ngấm ngầm ủng hộ đuổi anh. Nếu tay ấy không chọn anh, biết đâu đời anh đã lên hương rồi. Chú xem Martinez đồng hương với chú vừa sang mà Everton đã suýt vào top 4 rồi, anh còn ở đó kiểu gì chả chắc chân. Anh dọn cỗ sẵn, gã Martinez toàn ngồi hưởng không chứ có gì mới đâu, thế mà cánh nhà báo cứ khen gã suốt.
- Đúng, chung quy cũng chỉ tại cái ông Alex. Lúc nào em gọi dò hỏi bao giờ nghỉ, ổng cứ bảo “mai, mai”, mai dài hơn cuốc. Nghỉ sớm đi để em cầm MU mùa này thế nào chả vô địch, mà em vô địch thì chắc Everton của anh cũng về nhỉ, bét cũng phải thứ ba.
- Ừ đúng rồi, tội lỗi ở ông Alex mà ra hết...
- Thôi, nhắc hoài em rầu hết cả ruột. Bye ông anh, lúc nào về Châu Âu alo em chém gió tiếp nha...