Sự thật động trời trong ngày tang lễ bố chồng
Đang rối bời vì những công việc bộn bề của một người dâu trưởng khi bố chồng vừa nhắm mắt xuôi tay, thì tôi biết được một sự thật động trời như sét đánh ngang tai về người chồng mẫu mực của mình.
Tôi là một giáo viên tiểu học ở Hải Phòng, chồng tôi làm bộ đội. Từ lúc yêu cho đến khi cưới, tôi đã khiến không ít người phải ghen tỵ vì được chồng yêu và chiều hết mực, ngoại trừ những lúc ở đơn vị, thời gian còn lại anh đều dành cả để chăm sóc vợ con. Đi đâu chúng tôi cũng dính nhau như hình với bóng, dù hai thằng con trai đã lớn nhưng chúng tôi vẫn như cặp vợ chồng son.
Dù con cái đều đã lớn nhưng vợ chồng tôi vẫn rất hạnh phúc (ảnh minh họa: IT)
Kinh tế trong nhà cũng khấm khá, hai thằng con trai đã lớn, thằng anh đã xây dựng gia đình và có cô công chúa 3 tuổi. Chỉ vài năm nữa là chúng tôi về hưu, lo cưới xin cho thằng út nữa là xong những việc lớn của một đời người. Lúc ấy vợ chồng tôi có thể loanh quanh ở nhà trông cháu và vui với tuổi xế chiều.
Bố mẹ chồng tôi năm nay cũng đã ngoài 80 tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn và minh mẫn, chỉ có bố chồng tôi là yếu, ông 83 tuổi và mới phát hiện bị ung thư. Cả nhà đều đã xác định thời gian bên con cháu của ông chỉ tính bằng ngày.
Hôm ấy, biết sức khỏe bố ngày càng suy yếu nên chúng tôi đã gọi hết con cháu đến để gặp mặt bố lần cuối. Nhà tôi là trưởng, mình chồng tôi là con trai, còn lại có hai bác và hai cô đều là gái. Các bác các cô lấy chồng gần, con cháu cũng chỉ loanh quanh trong tỉnh nên hơn nửa ngày đã tới đủ, thằng Tuấn thằng Tài nhà tôi cũng gọi về ngay để gặp ông nội.
Nhưng không hiểu sao bố chồng tôi vẫn thắc thỏm chờ đợi. Chật một nhà nào con nào cháu, đứa rưng rức khóc, đứa mắt đỏ hoe, mà ông vẫn bảo sao về chưa đủ, còn thiếu một đứa cháu nội ông không được nhìn mặt nên khó nhắm mắt xuôi tay. Cả nhà nghĩ ông đã lẫn nên cũng không để ý đến lời ông nói, tôi quay ra nhìn khắp lượt thì thấy mẹ chồng thở dài còn chồng tôi lặng lẽ cúi đầu.
Bố mẹ chồng tôi đều đã biết sự thật, chỉ có tôi là không (ảnh minh họa: IT)
Chỉ đến khi cụ gần nhắm mắt xuôi tay, thì bỗng dưng một cô bé xinh xắn chừng mười tám đôi mươi từ ngoài cổng vội vã chạy vào quỳ dưới chân cụ khóc lóc gọi ông. Cả nhà há mồm ngạc nhiên, tôi tròn mắt kinh ngạc nhiên, chỉ có chồng tôi là thái độ không chút biến chuyển, anh chỉ thở dài, tiếng thở nén chút nặng nề.
Thế rồi cụ nhắm mắt, mọi người rối bời lo toan cho công việc, tôi cũng bị cuốn đi theo bao nhiêu lễ nghĩa, chẳng có thời gian mà suy nghĩ. Chỉ có điều, thái độ im lặng của chồng tôi cùng nét mặt giống anh như đúc của cô gái, tiếng “ông ơi” mà cô gái kia cất lên đã đâm sâu vào tim tôi một vết thương khôn cùng, bởi nó nói lên một sự thực nghiệt ngã, anh đã phản bội và lừa dối tôi gần hai mươi năm trời và biết đâu còn lâu hơn thế nữa.