Bỏ việc lương cao, sang Việt Nam 'tìm ý nghĩa cuộc đời'
TP HCM 8h, Choi Won Jun phóng xe máy ra chợ mua thực phẩm, tranh thủ tán gẫu với vài mối quen trước khi khệ nệ chở 20 kg rau củ về nhà.
"Ông chủ" nhà hàng thịt nướng trên đường Phan Văn Trị hối hả rửa rau, thái thịt, pha nước sốt rồi đóng gói mang sang nhà hàng cách đó 500 m. Khoảng 10h, ba vị khách đầu tiên mở hàng. Kể từ lúc này đến quá nửa đêm, Jun gần như không lúc nào ngơi tay.
"Tôi đã sụt 7 kg sau gần nửa năm ở Việt Nam do quá bận", Jun kể. "Nhưng tôi thấy mình hạnh phúc hơn nhiều".
Anh Choi Won Jun nướng thịt cho khách ở nhà hàng đường Phan Văn Trị, quận Gò Vấp, TP HCM, chiều 21/3. Ảnh: Ngọc Ngân
Choi Won Jun, 33 tuổi, quê ở Jeju, Hàn Quốc. Năm 2009, bố anh sang Việt Nam công tác nên đưa con theo cùng. Jun được học lớp 11 và 12 ở TP HCM.
Ký ức của cậu bé 17 tuổi lúc đó là hàng trăm chiếc xe máy, một số người thản nhiên vứt rác ở nơi công cộng và những đứa trẻ trạc tuổi hút thuốc hoặc lang thang xin tiền trên đường phố.
Nhưng sang tuần thứ ba, Jun bắt đầu cảm mến tình người ở Việt Nam. Bố bận làm việc, anh được chú xe ôm đưa đến trường. Người đàn ông này dù không biết ngoại ngữ nhưng luôn cố gắng trò chuyện và mua đồ ăn sáng cho anh.
Lần đầu thử nước mắm, Jun cảm nhận vị mặn bám chặt nhưng mùi thơm lạ đọng lại lâu, rất thích thú. Ở công viên, anh luôn được người Việt tiến đến bắt chuyện, làm quen - điều mà ở Hàn Quốc sẽ bị xem là "kỳ lạ".
Hoàn thành cấp 3, Jun về Hàn Quốc đi nghĩa vụ quân sự, học đại học và làm việc trong một công ty bất động sản ở Seoul. Sau 6 năm, anh trở thành trưởng phòng với mức lương nhiều người ao ước.
"Nhưng tôi không thấy hạnh phúc, mỗi ngày như một vòng lặp tẻ nhạt", anh nói.
Ở Hàn, mọi người rất xem trọng văn hóa bali bali– tức làm mọi thứ khẩn trương. Anh liên tục phải duy trì mọi thứ ở cường độ cao, tuân theo nguyên tắc, thứ tự và tốc độ.
Sau 9 tiếng ở công ty, Jun chỉ muốn về nhà ngủ, không còn năng lượng cho điều gì khác.
Giữa cuộc sống áp lực ấy, thỉnh thoảng, anh nhớ về những ngày Việt Nam, nhớ mấy xe bánh mì vỉa hè, nơi mọi người uống cà phê, tán gẫu rồi mới bước vào công sở.
Anh từng đến Australia, Malaysia nhưng nhận ra chỉ ở Việt Nam mới có sự bình yên và thong thả đó. Won Jun muốn bỏ việc để đến TP HCM sống nhưng gia đình anh khuyên suy nghĩ kỹ bởi "không dễ có được vị trí này".
Một lần, khi đang lái xe Jun phát hiện chương trình radio trên ôtô luôn trùng khớp với thời điểm bắt đầu đi vào đường hầm, không lệch phút nào. "Tôi tự hỏi mình có giống một con robot không? Ý nghĩa đời mình là gì?", anh nói.
Choi Won Jun (đứng) thời đang làm việc ở công ty bất động sản ở Seoul, Hàn Quốc, năm 2024. Ảnh: Nhân vật cung cấp
Chàng trai quyết định học nấu ăn trong 6 tháng rồi nộp đơn xin nghỉ việc vào đầu năm 2024. Ba tháng sau, anh đặt chân đến TP HCM, bắt đầu cuộc sống mới. Anh thuê căn hộ trong một khu dân cư ở quận Gò Vấp, thay vì chọn Phú Mỹ Hưng, quận 7, nơi có cộng đồng người Hàn lớn nhất TP HCM.
Jun thích trò chuyện với người Việt, cũng là cách để anh hiểu thêm về văn hóa. Bạn anh là những tiểu thương ở chợ Phan Văn Trị và bác bảo vệ gần đó.
Anh được người Việt dẫn đi ăn bún đậu mắm tôm, hướng dẫn cách pha dầu ăn, đường để giảm bớt mùi nồng. Trong chuyến đi đến Đà Lạt bằng xe máy, anh ghé dọc đường, thử hàng chục món ngon.
"Mọi sự căng thẳng của tôi tan biến", anh nói. "Người Việt giới thiệu tôi ẩm thực của họ, tôi cũng muốn làm điều tương tự với món ăn quê mình".
Cuối năm ngoái, anh dùng tiền tiết kiệm mở một quán thịt nướng. Ban đầu, Won Jun tự viết chữ Việt lên giấy để trang trí, đóng khung tranh, chuẩn bị các loại thực phẩm. Khi thấy anh loay hoay, mọi người xúm vào giúp dù chàng trai Hàn không yêu cầu.
Một người bạn từng làm việc với bố anh hơn 20 năm hỗ trợ vận hành. Bác bảo vệ chợ tình nguyện đứng phát tờ rơi vào hôm khai trương và cũng là vị khách đầu tiên. Các bà, các cô chỉ anh cách lựa rau củ, trả giá ở chợ và "câu kéo" khách cho quán.
"Tôi thấy sự giúp đỡ có ở khắp nơi, kể cả với người xa lạ", anh nói. Từ ngày có nhà hàng, Jun làm việc hơn 12 tiếng mỗi ngày, ngả lưng trên giường lúc 2h sáng, nhiều hơn thời gian ở Hàn.
"Nhưng tôi thấy dễ chịu hơn nhiều", Jun nói. "Tôi làm chủ được thời gian và thích việc mình làm, mỗi ngày một trải nghiệm, kể cả đối mặt với khó khăn".
Ban đầu anh nghĩ mình hiểu văn hóa Việt cho đến khi chú ý cách ăn trong lúc nướng thịt cho họ. Người Việt thường ăn canh sau cùng, trong khi ở Hàn, canh kim chi đi kèm thịt nướng và cơm. Điều này khiến mọi người cảm thấy canh mặn và cay.
Đồng thời, người Hàn có văn hóa uống rượu khi ăn. Do đó, khi ăn thịt nướng, soju và bia gần như là không thể thiếu nhưng người Việt không làm thế - họ tập trung vào thưởng thức vị ngon của những miếng thịt.
"Khách Việt không cáu kỉnh và nóng tính. họ sẽ từ tốn trò chuyện để tôi hoàn thiện hơn", anh kể. Điều này cũng khiến Jun, người chưa từng đến lớp tiếng Việt, có thể nói ngôn ngữ này thành thạo.
Giữa tháng 3, mẹ Jun gọi từ Seoul, ngạc nhiên khi thấy anh gầy đi. Nhưng khi anh cho bà xem tấm hóa đơn của bác bảo vệ đến ủng hộ quán được anh giữ kỷ niệm, nghe anh kể những gì người Việt đã làm giúp mình và gương mặt rạng ngời hạnh phúc của con, bà hiểu vì sao anh muốn ở lại Việt Nam.
"Tôi chưa từng hối hận khi rời đi", anh nói.
Từ thư ký giám đốc xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt đến chủ quầy hàng ăn đêm, cô gái trẻ khiến nhiều người kinh ngạc, khâm phục.